Nguyên là Trans 21 tuổi.
Nguyên yêu cô ấy, cô gái mà khi nhìn sâu vào mắt cô Nguyên thấy điều gì đó long lanh nhưng chất chứa nhiều tổn thương giấu kín mà vẫn chưa lành. Nguyên yêu đôi môi hay nhoẻn miệng cười rất xinh, trên trên mặt lộ ra má lúm đồng tiền duyên lắm. Nhưng nụ cười ấy hay cười nhạt lắm.
Nguyên yêu cô ấy, yêu tất cả. Niềm vui, nỗi buồn.
Nhưng cô ấy không yêu Nguyên.
Đã từng cuồng si bất chấp tất cả những gì mình phải đối mặt để giữ lấy tình yêu ấy.
*một người con gái khác, mang gia thế và lòng kiên quyết đế lạ lùng phá huỷ tan nát cuộc sống của Nguyên nếu Nguyên quay lưng với cô. Một cô gái bề ngoài hiền lành, dịu dàng nhưng một khi muốn có điều gì đó bỗng trở nên đáng sợ khó lường. Nói có khi mọi người cũng không tin nhưng một mai lỡ gặp thì sẽ hiểu.*
Nguyên không đổ tội tại khách quan, tại bị ép buộc. Nguyên từ bỏ vì Nguyên kém cỏi thôi.
Thời gian đó, Nguyên vẫn ở bên cô ấy dù cô ấy có thế nào, dù Nguyên buồn thế nào khi cô ấy nói về những người khác thích cô ấy. Nguyên vẫn ko thay đổi nhưng ngay lúc Nguyên bế tắc nhất, bị dồn ép nặng nề nhất cô ấy im lặng đẩy Nguyên về phía cô gái kia.
Nguyên nghĩ mình đã làm phiền cô ấy.
Là do Nguyên sống nhu nhượt và quan hệ rắc rối không rõ ràng. Nguyên không xứng với cô ấy.
Giờ Nguyên ngoan lắm, Nguyên chẳng mơ mộng tìm ai để yêu nữa. Người ta yêu mình là vui rồi. Không có tình thì sống bên nhau cùng vun đắp cuộc sống với nhau bằng cái nghĩa vậy. Người ta nói Nguyên đừng nhắn tin với cô ấy nữa, Nguyên bỏ zalo đi, nói Nguyên ko được rời xa người ta. Nguyên lặng lẽ bước đi cùng họ, nói Nguyên đừng nhìn cô ấy mỗi ngày nữa. Nguyên xoá mọi hình ảnh trên điện thoại.
Nhưng, người ta nói Nguyên quên cô ấy đi. Nguyên cần có thời gian để quên đi tất cả.
Nhớ cô ấy, dường như đã là một thói quen. Mong cầu hạnh phúc cho cô ấy, mong nụ cười nở trên môi cô ấy đã như là mặc định trong tâm tư Nguyên khi có một mình.
Cuộc đời này đâu dễ tìm đc một người khiến ta yêu say đắm đến vậy nên đâu dễ gì quên. Thế đấy, Nguyên vẫn yêu cô ấy thế đấy.
Nhưng nếu hôm nay cô ấy về, nói muốn gặp Nguyên. Nguyên sẽ chạy xe đến, đón cô ấy và nói: “ mình uống với nhau vài ly em nhé, tâm sự với nhau một lát rồi tôi đưa em về, người yêu tôi đợi tôi ở nhà.
Dù là người yêu Nguyên, chưa chắc đã là người Nguyên yêu.
Dù Nguyên buôn xuôi tất cả là do không thể chịu thêm áp lực, là do quá thất vọng khi cô ấy không hề cần Nguyên.
Dù ngày đó lí do là vì điều gì đi chăng nữa. Thì một khi Nguyên đã cuối đầu chấp nhận bước đi cùng một cô gái thì Nguyên sẽ không cho phép mình phản bội cô ấy. Bất luận là cô ấy đã làm những việc ghê gớm ra sao để khiến Nguyên phải gật đầu thì người gật đầu cũng là Nguyên. Nguyên sẽ có trách nhiệm với điều đó.
Cảm giác phải từ bỏ một người mình rất yêu đau lắm. Nên Nguyên từ bỏ, dù sao cô ấy cũng chẳng yêu Nguyên.
Nguyên nghĩ : “Vậy thì để chỉ mình tôi nếm cảm giác ấy là đủ rồi.”
Sài gòn năm Nguyên 21 tuổi. Yêu một người tha thiết dù xa trùng trùng hay nhiều ngày tháng chưa gặp, yêu trong đơn phương, vẫn cứ yêu, tuổi thanh xuân dành trọn để yêu.

Yêu ai đó mà không được đáp lại thì cứ cho là một kỉ niệm đẹp
Thời gian trôi qua nhanh thật mới đây mà đã hơn 6 năm ngày Trang và Huyền quen biết nhau 
Trang và Huyền quen nhau vào năm lớp 9 một cái tuổi quá trẻ để nói đến từ " Yêu " và khi bắt đầu Trang cũng không nghĩ mình lại có tình cảm sâu đậm với Huyền đến như vậy. Trang quen Huyền qua trò chơi Audition 1 trò vào thời điểm đó có lẽ khá phổ biến với những 9x đời giữa, vô tình Trang gặp được Huyền, không hiểu sao mà hai người họ lại nói chuyện 1 cách thân thiết đến như vậy, rất thoải mái chia sẽ mọi chuyện vui buồn với nhau và tuyệt nhiên Huyền không hề biết Trang là Con Gái.
Quen nhau cả năm trời mới dám gọi điện nói chuyện điện thoại với Huyền lần đầu Huyền nghe thấy giọng Trang *Giọng nói có chút nữ tánh* Huyền còn kêu Trang trả điện thoại cho bạn trai của Huyền nữa lúc đó Trang cười ngất mà cũng không biết nói sao cho Huyền hiểu nói chuyện một hồi tra hỏi tá lã Huyền mới chịu nhận Trang là người trước giờ Huyền quen, sau đó rút ra kết luận là giọng Trang giống y như con gái :)) Huyền vẫn không nghĩ Trang là con gái không nghĩ là Trang đã gạt Huyền suốt từng ấy thời gian quen nhau.
Do hai người yêu xa nên không đề cặp đến vấn đề gặp nhau vì thời đó còn khá là trẻ cũng ăn học tối ngày không nghĩ là sẽ sắp xếp thời gian gặp nhau trong thời gian gần rồi cứ như vậy quen nhau qua những tin nhắn điện thoại những cuộc nói chuyện suốt vài giờ đồng hồ. Lúc đó Trang cũng khá là đào hoa rồi có quen với một cô gái khác nhưng chỉ là nhắn tin này nọ chơi cho vui thôi rồi vô tình Huyền biết được. Trang nghĩ nếu lúc đó Huyền có trước mặt Trang thì Trang sẵn sàng bỏ cả tất cả sĩ diện mà có thể quì xuống để năn nỉ Huyền tha thứ.
Huyền là một cô gái hiền lành dễ thương lòng dạ cực kì tốt bụng và vị tha, dĩ nhiên Huyền cũng đã đồng ý cho lời thỉnh cầu của Trang. Từ đó Trang tự hứa với lòng sẽ không bao giờ làm Huyền bị tổn thương, sẽ bù đấp tất cả những tổn thương mà Trang đã gây ra cho Huyền và lúc đó Trang biết Huyền quan trọng với Trang nhưng thế nào và Trang càng sợ một ngày Trang và Huyền gặp nhau Trang làm sao dám đứng trước mặt Huyền nhìn thẳng vào mắt Huyền và nói Trang là người Huyền quen. Có lẽ các bạn sẽ phì cười và cho là hư cấu khi chưa gặp đã yêu nhau đến thế nhưng Trang dám đảm bảo đây là tất cả sự thật là câu chuyện về Huyền, một người con gái Trang không thể nào quên được.
Vậy rồi Trang và Huyền quen nhau tới tận khi đến thi đại học 4 năm, 4 năm trời Trang còn nhớ hôm đó trời mưa ngày thi cuối cùng lúc đó Trang biết mình thật sự đã yêu Huyền và không thể tiếp tục cứ gạt Huyền mãi như thế được, nên Trang quyết định nói sự thật này cho Huyền biết. Huyền lặng im Huyền bảo Trang cho Huyền thời gian suy nghĩ. Trang biết lỗi của mình là tội tày trời khó lòng để Huyền chấp nhận được, nhưng không một lần nữa người con gái ấy chấp nhận Trang, Trang đã vui mừng đến như thế nào.
Trang và Huyền lại tiếp tục sống trong niềm vui ấy Trang đâu ngờ phía sau là một rừng nước mắt đang chờ đợi Trang. Một ngày đẹp trời Trang vào facebook Huyền và Trang thấy được Huyền chụp hình cùng một người con trai khác rất thân thiết, Trang im lặng không nói gì cả Trang tự bào chữa cho Huyền là Huyền chỉ đang chọc tức Trang vì thời gian đó Trang và Huyền đang cãi nhau linh tinh. Ngày hôm sau Huyền nhắn tin cho Trang bảo Trang quên Huyền đi.
Rồi Huyền chối bỏ tất cả những gì của Trang và Huyền, tình cảm của Trang và Huyền sâu đậm như thế nào Huyền cũng gạt sang 1 bên buông bỏ Trang một cách lạnh lùng nhất. Đau đớn, tuyệt vọng cuối cùng Huyền nhắn cho Trang một tin:
" Nếu anh là con trai thì cho dù anh có trắng tay em cũng vẫn không bỏ anh "  
Suốt cuộc đời này Trang cũng không thể nào quên được câu nói ấy. Trang phải làm như thế nào đây càng hận Huyền càng yêu Huyền không biết nên yêu hay nên hận nữa.
Thế là kết thúc một cuộc tình chia tay trong nước mắt của chỉ riêng mình. Lúc quen Huyền có đánh chết Trang cũng không ngờ rằng kết cuộc của Trang và Huyền lại như thế này.
Sau khi chia tay 2 năm rưỡi Trang và Huyền có nói chuyện hỏi thăm tình hình học tập của nhau này nọ và Trang đã không thể kiềm chế được mình, Trang nói Trang nhớ Huyền và tình cảm dành cho Huyền vẫn không hề thay đổi. Tất cả những gì Huyền dành cho Trang chỉ là khuyên Trang nên quên Huyền đi và tìm cho mình một người thật sự yêu mình. Trang biết là Huyền đã từng yêu Trang thật lòng và nhiều như thế nào. Vậy sao Trang có thể cam tâm cho được chứ nhưng biết sao được thứ Huyền cần là một gia đình hoàn chỉnh một gia đình đúng nghĩa thứ mà Trang không thể cho Huyền được.
Kể từ đó Trang và Huyền không liên lạc gì với nhau nữa, nhưng trong lòng Trang không bao giờ không nhớ đến Huyền. Huyền không biết rằng tình cảm Trang dành cho Huyền rất sâu đậm và đến Trang cũng không biết nó sâu đến như thế nào nữa. Vậy tại sao Trang vẫn chưa thể nguôi ngoai trong lòng một phần nào. Những người quen biết Trang hỏi Trang sao lại không quen ai đi. Trang không thể đến với người mới vì trong lòng Trang vẫn còn hình bóng Huyền, lớn đến nỗi Trang không thể chia sẽ yêu thương của mình cho một ai khác ngoài Huyền. Trang cứ ngỡ nó sẽ dịu lại đi phần nào nhưng không, dù thời gian có làm mọi thứ đổi thay thì tình cảm Trang dành cho Huyền vẫn không hề thay đổi.
Trang và Huyền đã kết thúc rất lâu rồi nhưng mọi kỉ niệm ấy Trang vẫn giữ cho riêng mình trên đời này không ai giống Huyền và không ai cho Trang được cảm giác như Huyền cho Trang cả. Trang rất nhớ Huyền nhớ tất cả về Huyền giống nói ấy nụ cười ấy không bao giờ Trang quên.

Hãy hứa là mãi hạnh phúc nhé Huyền !!


Mẹ là niềm hạnh phúc của đời con

Trời tối Sài Gòn lạnh càng làm con người ta thấy cô đơn hơn. Người yêu An sắp lấy chồng. Không biết chia sẻ cùng ai ngoài mẹ, vì thế An gặp mẹ tâm sự mỏng:

"An: Mẹ phải chi bây giờ con có công việc ổn định và có vài tỷ trong tay * cười *

Mẹ : Mẹ mày! Mày cần chi vài tỷ dữ dị

An: Để con chuộc người yêu con về

Mẹ: Đờ cờ mờ!! Tao tưởng mày nuôi tao chứ * cú đầu An *

An: Con khổ lắm mẹ ơi..."

Mẹ: im lặngChắc tại bà ấy biết rõ An buồn nhiều lắm nhưng không biết tâm sự thế nào với An.
An buồn lắm. Người yêu An không phải vì gia đình lâm vào tình cảnh khó khăn thì cô ấy không lấy chồng xa.Thời gian này An chẳng biết làm gì cả, ngồi 1 xó và khóc thôi. Chẳng hiểu sao hai người họ yêu nhau đậm sâu nhưng chẳng được dài lâu. Có lẽ là do số phận đưa đẩy.

Cô ấy và An đã khóc rất nhiều cho chuyện này. Cô ấy không gặp An nửa vì sợ An buồn An nhớ. Chuyện đau lòng này cô ấy cảm thấy có lỗi. Nhưng An thấy lỗi của An còn nhiều hơn. Vì An chưa đủ tuổi bước ra đời để trang trãi cuộc sống. Cuộc tình họ kết thúc khi còn dang dỡ đại học. Cả hai có nhiều ước mơ. Có nhiều khát vọng nhưng đã dập tắt hết. Còn nhiều ước mơ cho sau này nhưng phải đặt dấu chấm hết cho tất cả.

Nếu An là con trai thì gia đình An cưới cô ấy cho An mất rồi.

Nhưng ở đây An là con gái An. Gia đình An cũng thương cô ấy, nhưng bên gia đình cô ấy lại miệt thị An. Mặc dù An có bao nhiêu để lấy cô ấy đi chăng nửa thì An cũng chỉ là một đứa con gái. Gia đình cô ấy thì chỉ có cô ấy là con gái. Nên chẳng thể nào hai người chính thức đến với nhau được .

An đau khổ cô ấy cũng vậy. Nhiều ngày An lại ngồi trong một góc phòng chả muốn đi đâu vẫn nhớ về cô ấy người An yêu rất nhiều nhưng cũng không làm được gì.

Page Facebook